– Đại biểu Phạm Trọng Nhân (đoàn đại biểu quốc hội tỉnh Bình Dương) cho rằng các gameshow truyền hình dành cho trẻ em đang diễn ra công khai, thậm chí còn được cổ súy là góc khuất về hành vi xâm hại trẻ em.
Phát biểu trước Quốc hội, đại biểu Phạm Trọng Nhân cho biết, có lẽ chưa bao giờ bức tranh về thực trạng xâm hại trẻ em được nhìn nhận và đánh giá một cách toàn diện với nhiều sắc thái và cung bậc cảm xúc, từ cảm thông, giận dữ cho đến đau đớn.
Đại biểu cũng nêu ý kiến của mình: “Dù các hành vi xâm hại trẻ em đã được soi rọi qua nhiều lăng kính quy định pháp luật, các vụ xâm hại được đưa ra công luận và xử lý tới cùng, song tôi cho rằng vẫn còn nhiều góc khuất khác về hành vi xâm hại mà một trong số đó vẫn đang diễn ra công khai, thậm chí còn được cổ súy nhưng chưa được nhìn nhận trong báo cáo giám sát lần này, vì có lẽ nó được khoác lên mình lớp vỏ bọc văn hóa”.
Đại biểu Phạm Trọng Nhân – Đoàn ĐBQH tỉnh Bình Dương.
Đại biểu cũng dẫn chứng cụ thể, cậu bé mới 4 tuổi òa khóc vì không đạt giải nhất trong game show “Biệt tài tí hon” thì có người xem nào đặt câu hỏi liệu ở đây, ai đã có hành vi xâm hại trẻ em? Không ai muốn con mình phải khóc nhưng một đứa trẻ vừa lên 4 phải bật khóc nức nở trên sóng truyền hình vì thua người khác. Clip đó tồn tại và được hàng triệu người xem trên mạng xã hội.
Bé Minh Khang khóc nức nở khi biết mình không đoạt giải cao tại chung kết “Biệt tài tí hon”.
Đại biểu đặt ra nghi vấn, đó có phải là hành vi gây tổn hại về thể chất, tình cảm, tâm lý, danh dự, nhân phẩm của trẻ em. Từ “Giọng hát Việt nhí”, “Thần tượng âm nhạc nhí”, “Bước nhảy hoàn vũ nhí”, “Gương mặt thân quen nhí”, “Người hùng tí hon” đến “Người mẫu nhí Việt Nam năm 2019” cho thấy đó không đơn thuần là sự bùng nổ các game show thiếu nhi mà là sự đối đầu của các nhà sản xuất trước lợi nhuận. Những người có trách nhiệm đã để những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ học cách sống cạnh tranh hơn thua để bước lên ngôi vị cao nhất và tự bào chữa cho hành vi đó bằng một lý lẽ đầy thành tích là tạo thêm sân chơi cho trẻ em.
“Nhìn những giọt nước mắt khi bị loại khỏi cuộc chơi hay những lúc căng như dây đàn mong đến lượt biểu diễn và chờ nghe kết quả, tôi tự hỏi những đứa trẻ có tội tình gì mà phải chịu áp lực như vậy? Ngay cả phụ huynh cũng phải bật khóc tức tưởi sau cánh gà. Đâu là tình thương và đâu là sự bất nhẫn của người lớn đối với tâm hồn của những đứa trẻ chỉ mới lên 5, lên 6 tuổi”, Đại biểu đoàn Bình Dương nhấn mạnh.
Lấy ví dụ cụ thể hơn về “vỏ bọc” văn hóa, đại biểu Nhân cho biết: “Cảnh nóng của cô bé 13 tuổi trong một bộ phim từng gây tranh cãi cũng là một điển hình cho lớp vỏ của văn hóa. Thật khó khăn khi nhắc lại câu chuyện này. Một cô bé 13 tuổi chưa thể nào nhận thức hết những nguy hiểm của hành vi đó, nhưng chắc chắn một điều là cả ê kíp sản xuất và người thân của cô bé không phải là những đứa trẻ vị thành niên. Vậy những hành vi đó là gì khi tình cảm, tâm lý, danh dự và nhân phẩm của đứa trẻ có thể bị tổn hại?“.
Theo đại biểu Nhân, nhiều quốc gia tiến bộ trên thế giới đã chính thức cấm các chương trình thực tế có trẻ em, lý do đầy nhân văn họ đưa ra là để bảo vệ các em khỏi các nguy cơ tiềm ẩn khi bất ngờ nổi tiếng và cho các em một môi trường bình thường để phát triển. Tuy nhiên, các gameshow thiếu nhi ở Việt Nam vẫn chưa có điểm dừng khi cơn khát tìm kiếm lợi nhuận của nhà sản xuất và giấc mộng đổi đời từ showbiz chưa có hồi kết.
Xâm hại trẻ em không chỉ gói gọn ở xâm hại tình dục, bạo lực, mua bán, bắt cóc hay chiếm đoạt, hành hạ mà có cả ở những hoạt động tưởng chừng rất văn hóa như trên.