Một mùa nắng nữa lại về, nắng về mang theo những cánh phượng hồng ngẩn ngơ bay trong gió, nắng làm hanh hao những dòng thư tay viết vội, báo hiệu một mùa kỷ yếu đang đến thật gần…
Tôi gặp em lần đầu, cũng trong một ngày nắng dịu dàng trải dài khắp sân trường, khi ấy em là nữ sinh khóa mới nhập học. Giữa vô vàn tà áo trắng tinh khôi, em vẫn thật nổi bật với mái tóc dài và ánh mắt biết cười. Tôi vô tình chạm nhầm ánh mắt ấy, để rồi bị thôi miên bởi nụ cười trong trẻo của em.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của thằng con trai mới lớn, tôi biết “crush” một người là như thế nào?
Em học lớp Văn, còn tôi học lớp Toán, hai thái cực tưởng chừng như đối lập bỗng trở thành rào cản lớn nhất của tôi. Lớp Văn chỉ toàn con gái, đồng nghĩa việc tôi sẽ không có đồng minh nào để làm “bồ câu” đưa tin, đánh tiếng. Tôi chỉ biết trông chờ những buổi tự học, ngày nào cũng vậy, sau tiếng trống tan trường, sẽ có một cậu học sinh ngây ngô ngồi ở góc thư viện, chốc chốc lại liếc vội ra cửa xem nàng Văn của mình đã đến chưa…Lần đầu tiên, một thằng con trai chuyên Toán, khô khan và cứng nhắc giữa những con số, lại tự nguyện đi tìm những vần thơ tình Xuân Diệu.
Đến một ngày, ta bỗng thấy tất cả những điều xung quanh người ấy đều thật đẹp, ta có đủ lý do để lý giải cho những điều tưởng chừng vô lý… Ấy là khi tôi biết Crush một người…
Em xinh đẹp, hiền lành và dễ thương. Tôi quanh năm một style đồng phục, trung thành với đôi giày thể thao cùng cặp kính dày đã tạo nên thương hiệu của khối tự nhiên. Em nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng… tôi ấp úng, vụng về và hay đỏ mặt. Chưa khi nào tôi lại ghét cái vẻ ù ì, ngô nghê của mình đến vậy… Tôi bắt đầu nhen nhóm âm mưu dùng thử lọ gel của anh trai, và lén lút xỏ đôi giày da của bố, tôi đứng trước gương trong nhà tắm, và tự nói chuyện, tự cười một mình
Tôi tự nguyện làm những điều mà ai cũng thấy thật ngớ ngẩn, từ khi tôi biết Crush một người.
Lần đầu tiên được đưa em đi học, trên chiếc xe đạp điện màu đen, tôi cố tình giảm tốc độ xe, để con đường đến trường trở nên dài thêm chút nữa. Cả hai không nói với nhau câu nào. Tôi chợt nhận ra, hẹn hò trên xe đạp điện vốn là khung cảnh hoàn hảo nhất, em sẽ không thể nhận ra khuôn mặt “tài xế” đang đỏ đi vì ngại này. Tôi rất muốn phá tan không gian tĩnh lặng bằng một câu hài hước, nhưng rồi lại thốt ra câu hỏi đậm chất ngô nghê:
– Em ngồi xe tôi có êm không?
– Dạ êm…
– Thế từ nay ngồi xe tôi đi học nhé!
Em cười và tôi cũng cười.
Mọi thứ phức tạp bỗng trở nên đơn giản rất nhiều, chỉ cần bắt đầu bằng một chữ chân thành. Và tôi – chắc chắn đã Crush cô ấy bằng trái tim chân thành nhất.
Trên chiếc xe đạp điện thanh xuân, tôi và em vô tư kể cho nhau nghe những câu chuyện trường lớp, về những bài toán khó nhằn hay những bài văn viết mãi không xong, về người thầy dạy Hóa cực kì khó tính, hay em phát hiện ra cô bạn bàn bên ăn vụng trong lớp suốt ngày.
Trên chiếc xe đạp điện thanh xuân, tôi đã cùng em đi qua biết bao con đường trong thành phố, từ nhà đến trường, từ trường đến lớp học thêm, từ lớp học thêm đến những quán ăn vặt ngon mà chỉ lũ học sinh chúng tôi mới biết. Thành phố xinh đẹp này, có con đường nào không in dấu bánh xe và những tiếng cười đùa của đôi bạn nhỏ.
Trên chiếc xe đạp điện thanh xuân, tôi đã từng lấy hết dũng khí, để ngỏ lời “Tôi thích em”. Lúc ấy, em vẫn dựa vào lưng tôi, không biết em đang ngủ, hay em giả vờ ngủ để chạy trốn lời tỏ tình của người em vẫn luôn coi là bạn thân, là anh trai tốt nhất của em.
Chắc là chỉ có tôi Crush em, còn em đang Crush một người khác…
Dù lý do là gì, tôi cũng không hối tiếc những năm tháng tươi đẹp ấy, tôi đã có một người để thương nhớ, người mang đến cho tôi thật nhiều cảm xúc lẫn lộn, là vụng trộm, là nhung nhớ, là dại khờ, là hy vọng…
Thanh xuân chỉ đến một lần, và nhất định, chúng ta phải Crush một người, để sau này khi nghĩ lại, chúng ta sẽ mỉm cười, vì chúng ta có cùng nhau trải qua thời thanh xuân thật đẹp.